"cải cách ruộng đất ở
Bắc, cũng như học tập cãi tạo, đi kinh tế mới, đỗi
tiền"...sau ngày "giãi phóng cưỡng chiếm" VNCH là những
điều chúng nó cố ý chứ không phải vô tình lầm lỗi. Ngay
cả tự kiêu tự đại không thèm bang giao với Mỹ trong thời
Carter, làm đất nước thụt lùi cả chục năm...Nếu phãi sữa
sai và làm lại từ đầu chúng nó sẽ cũng làm như vậy nhưng
tinh vi hơn nữa đễ bão vệ cái quyền lợi của chúng nó.
Nếu làm ngược lại những điều chúng đã và đang làm thì
chỉ trong vòng 5 năm sau khi chiếm miền Nam, chế độ CSVN
này sẽ bị lật đỗ hoặc từ đỏ thành hồng rồi xanh chứ
không tồn tại đến bây giờ. Đối với chúng ta, VC càng sửa
càng sai. Đối với VC đãng và nhà nước luôn sáng suốt
không bao giờ sai, mà chỉ cải thiện. Có sai đâu mà phãi
sửa?
Tại sao VC cấm dân
biễu tình ũng hô chính phũ chống Tàu chiếm Hoàng Sa và
Trường Sa của ta? Có là cái trò "gậy ông đập lưng ông"
nỗi lên cướp chính quyền mà chúng nó đả từng xúi dục dân
ngu trên thế giới. Chúng nó rất lo sợ cái hợp quần tạọ
nên khí thế sức mạnh mà chúng nó sẽ không kiễm soát nỗi
như Arab Spring . Không có một chính phũ đương thời trên
thếgiới này khi đã nắm được quyền tuyệt đối trị dân mà
lại tình nguyện trã lại phần nào quyền tự do cho dân một
cách dễ dàng. Người dân phải tranh đấu cho quyện lợi tối
thiễu của chính mình -Freedom is not free.
Luận kim rồi, bây giờ
bàn cỗ:
Lưu Bị chiếm được Tây
Thục tất cả nhờ tài Khỗng Minh, cùng sự phò tá của tướng
sĩ. Trên phương diện chính trị, Lưu Bị được giang sơn
Tây Thục và dân quân ũng hộ vì ông ta được lòng dân quân
- Nhân hòa, thương dân và được lòng dân. Lưu Bị cũng là
một đại gian hùng như Tào Tháo nhưng làm ngược với những
gì Tào Tháo làm - Tháo đại gian hùng thì mình cung kiêm
nhân ái. Lúc Lưu Biễu muốn dâng Kinh Châu cho Lưu Bị. Bị
từ chối, chỉ muốn đem quân vào giúp chứkhông có ý dòm
ngó Kinh Châu như lời đồn - Phòng hỗ Tháo phía trước,
rướt sói Bị cữa sau. Bàng Thống và tướng sĩ muốn ép Lưu
Bị lấy Kinh Châu, vì người ta tình nguyện dâng cho chứ
mình có cướp đâu.
Trong lúc Bàng Thống
và chúa tôi say sưa đối ấm. Lưu Bị lúc say tâm sự, ta
thật sự chán ghét chính ta. Cứ phải đóng cái vai nhân
nghĩa suốt đời, cái cơ hội trước mắt đó - Kinh Châu là
cứ địa quan trọng là bàn đạp đễ lấy Tây Thục. Vậy mà ta
trong lòng thì thèm muốn khôn cùng, ngoài mặt thì làm bộ
nhân nghĩa hão. Người ta dâng thành dân đất cho mình lại
không nhận vì sợ mang tiếng tiếm đoạt, không danh chánh
ngôn thuận với đời. Lúc này là dịp tốt đễ dễ dàng chiếm
lấy, không mất một mũi tên, không đỗ một giọt máu của
quân sĩ. Vậy mà ta lại cứ dùng dằng vì cái mặt nạ nhân
nghĩa e rằng sẽ mất thời cơ.
Kinh Châu là hiễm địa
cho địch, là lợi điễm của quân ta. Đó là nơi ngã ba của
Thục, Ngụy, Ngô, dân giàu đất rộng có thễ dùng làm cứ
địa xuất phát tiến thủ, quan trọng hơn nữa là nơi đồn
binh mãi mã, vận lương tiện lợi, lại là nơi quê nhà của
đa số tướng sĩ. Ai cũng biết đất Kinh Châu là cứ địa
sinh tữ. Tướng sĩ một lòng mong trông chủ mới. Mong được
khuôn phò chân Chúa, đễ cho họ bõ công phò tá. Ta không
quyết đoán được như Tào Tháo luôn luôn chiếm được thiên
thời. Vì vậy bây giờ không có được một tất đất dung thân
như Đông Ngô (Địa lợi) làm tướng sĩ theo ta khỗ công
nhọc sức...
Sau này
bình được Tây Thục, nước Thục xưa có chúa họ Lưu nhân từ
nhưng nhu nhược, nếu Lưu Bị không đánh lấy thì Ngụy cũng
sẽ lấy mất. Dân Thục phải chọn giữa Lưu Bị nhân đức hơn
là Tào Tháo gian hùng vì vậy mà dân quân Tây Thục và
tướng tài đầu hàng Lưu Bị. Quân Lưu Bị có chính nghĩa,
sau khi vào Thục, là kẽ chiến thắng nhờ được lòng dân
Thục, Khỗng Minh thão ra luật lệ rất là nhẹ nhàng cho
dân Thục trình lên Lựu Bị. Lưu Bị, "Dân Thục mất nước vì
Chúa cũ nhu nhược, pháp luật lõng lẽo, thưởng phạt không
nghiêm.
Bây giờ nếu luật pháp ta không nghiêm minh, cứng
rắn thì sớm muộn chúng ta sẽ không trị nổi họ." Khỗng
Minh sau khi lui ra liếc mắt trộm nhìn chúa mình, bây
giờ Khỗng Minh thấy được Lưu Bị thật sự là chân chúa,
một đấng Minh Quân biết trị Quốc, Bình thiên hạ, chứ
không khi nào cũng dựa vào tài quân sư của mình.
|
Sư dùng được thì dùng không thì trừ đi,
ta sẽ thão ra một mật chiếu cho quân sư, lịnh cho Triệu
Tữ Long bắt họ giết đi nếu họ làm càng hõng đi đại sự.”
Thật đúng như Khỗng
Minh tiên liệu Quan và Trương chờ hơn cả năm mà Lưu Bị
đắm mê tữu sắc chưa chịu về, tưỡng Khỗng Minh nhị tâm,
không có lòng đón Chúa. Khi thấy Khỗng Minh điều động
quân của Hoàng Trung và Ngụy Diên vào thay thế quân
mình. Quan và Trương không biết đó là kế làm lạc hướng
thám tữ Đông Ngô, cùng lúc đó Khỗng Minh bí mật sữa soạn
chiến thuyền lệnh cho Triệu Tữ Long quá giang rước Chúa
Công của mình về. Hai tướng, Quan Công và Trương Phi đem
quân vào thành, rồi lên trướng vô lễ, hạch tội Khỗng
Minh. Khỗng Minh than với Mã Thốc, “Đối
phó với cái phường vũ phu, thô lỗ này thiệt là tức chết
được.”
Lấy được Tây Thục
nhưng Khỗng Minh sẽ không bao giờ trã lại Kinh Châu cho
Đông Ngô như đả hứa, Vì Kinh Châu là yết hầu của Tây
Thục. Mất Kinh Chầu, quân Lưu Bị và tướng sĩ hết đường
về quê quán. Kinh Châu là hậu
phương, lương thão của quân Thục Hán. Kinh Châu cũng là
nơi Thục lấy Ngô sau khi thôn tính Ngụy.
(Chuyện này không có
trong Tam Quốc Chí nhưng mà trong Tân Tam Quốc Chí. Tự
nó đã là hư cấu thì muốn sửa sao cũng đuợc miễn là có lý
và độc gỉa chấp nhận là được. Chỉ viết theo trí nhớ chứ
không trích nguyên văn. Le Huy Trứ)
Lời Bàn:
Cái luật pháp của Lưu
Bị áp đặt lên dân Tây Thục tuy nghiêm minh hơn nhưng
không dã man, tàn nhẫn như VC đặt trên đầu trên cỗ dân
chúng VNCH. Nghiêm Minh, và Công Chính khác với
Tàn Bạo và Khắc Nghiệt. Luật pháp đặt ra cho cả
nước chứ không thể đặt ra để khủng bố, và trừng phạt kẽ
thua trận. Họ là những kẽ thừa hành và gia đình vợ con
họ không có tội gì để phải bị trừng phạt, kỳ thị, hất
hũi, đọađày...
1. VC đã lộ ra bộ mặt
xâm lăng thay vì “giãi phóng miền Nam .”
2. Nước ta sau đời Vua
Quang Trung đến nay, khốn khỗ, vô phúc vì không có được
những người lãnh đạo giõi – vì dân vì nước với tầm nhìn
cả chiến thuật lẫn chiến lược, mà toàn là phường ngu đần
lỗ mãng.
3. Dân dù thương chế
độ cũ vì được tư do hơn, nhưng họ chĩ sợ kẽ mạnh.
Mao Trạch Đông nói
đúng - quyền lực từ nòng súng. “Power came from the
barrel of gunpowder.” Mao.
4. Địa lợi của ta đã
mất sau khi Hoàng Sa và Trường Sa bị Tàu chiếm. VC bán
Aỉ Nam Quan, dâng nhiều phần đất
cho Tàu không thèm thông báo cho dân chúng. Nguy hơn nữa
là cho Tàu khai thác "bô-xít" ở miền Trung làm tổn
thương nơi địa linh của đất nước - Hoành Sơn nhất đáy,
vạn đại "Tàu sẽ" chung thân ở đó. Trạng Trình Nguyễn
Bĩnh Khiêm đã thấy rõ "Hoành Sơn Nhất đáy" là cái thế
dung thân lâu dài, và sinh tồn của đất nước. VNCH không
giữ nỗi miền Trung kéo theo sự sụp đỗ nhanh chóng của
toàn miền Nam , 1975. Trong tài liệu quân sữ của Tây và
Mỹ đã từng ghi chú - miền Trung, Ba Mê Thuột và Pleiku
là yết hầu của miền Nam ViệtNam. Chúa Nguyễn mở mang bờ
cõi nước ta tới mũi Cà Mâu cũng vì chiếm được Hoành Sơn
làm căn bản Nam tiến. Tây Sơn phát đế vương đánh Nam dẹp
Bắc, chớp mắt đánh tan quân xâm lăng Mãn Thanh cũng vì
nắm được miền Trung làm nơi cứ địa. Gia Long dời đô về
Huế và nhà Nguyễn truyền được 13 đời vua hơn 150 năm
cũng vì vấn đề Long Mạch miền Trung mà ra.
5. Nhà nước VC không
có được Nhân hòa (lòng dân), trong nước thì dân kinh
ghét chính quyền công an trị, ngoài thì không có đồng
minh, trừ Trung Cộng.
6. Thiên thời thì hình
như nó ở nơi phương Bắc. Trừ khi Mỹ, Nga và Pháp giúp
nhưng dân ta phải hy sinh.
Vì nước nghèo yếu,
lãnh đạo “sâu dân mọt nước, giá áo túi cơm.” Dân lại quá
hèn dưới chế độ ngu dân của VC, nghi kỵ lẫn nhau, luân
lý suy đồi, và thiếu đoàn kết nên không bão vệ nỗi đất
nước. Khám phá ra các mỏ dầu và tài nguyên ở Hoàng Sa và
Trường Sa họa nhiều hơn phước, “It’s your fault that you
have a jade in your pocket.” Chinese’s proverb.
Chế độ CS VN không thể
sửa sai được, nhưng phải thay thế. Đó là chữa lửa gần
trước, lo nước lụt ở xa sau.
Lê Huy Trứ
|