Mới sáng sớm, Bác Ba Phi,
Hai Hùm, Sáu Đực tới quán Bà
Sáu Mập uống cà phê.
Cả ba
vô quán
vừa ngồi thì bị khói bếp
dộng lên làm con mắt cay sè.
Sáu Đực hét:
-
Bà Sáu ớ ơ... đốt
than ướt hay sao mà khói bay
cay mắt thấy bà vậy?
-
Quí khách cảm thông,
bổn quán hết than>>> tao nấu
củi đó Sáu Đực!
-
Hết than thì xuống
quán ông Chín Tiều mua, tui
chở...
-
Ông Tiều bi giờ
chỉ bán củi thôi…
mầy ơi!!!
-
Ngộ he???<>!!!
Sáu Đực tỏ ra...biết hết,
liền đoán mò:
-
Chắc thằng Tư Rèn mua
hết than rồi đây!
-
...?!...<><>...???...
sao mầy biết... Bác Ba Phi
hỏi. Sáu Đực nói:
-
Nó
đã từng
”chơi ác” mua vét than ông
Chín một lần rồi.
-
...>!!<...
-
Hỏng lẻ Tư Rèn...
lại
chơi ác tăng hai?
Sáu Đực đoán tiếp.
Bà Sáu nói theo:
-
Tui đoán là...Tư Rèn
chơi ngầm để hại mấy ông?
-
Sao hại tụi tui?
-
Nó vét than>>> tui
chụm củi, khói cay, để mấy
ông lảnh đủ, quá đã... hí
hí...
-
...?!...
Tự nhiên Bà Sáu đổ tội cho
Tư Rèn mua than sạch tiệm
ông Chín Tiều, ngộ thiệt.
Cả đám im re vì khói bay
muốn ngộp thở… Bà Sáu cho
biết:
-
Ông Chín Tiều mua
thằng Tư tới hai cái rựa,
một cho ổng, một cho bả, hai
vợ chồng ổng tính chẻ củi để
bán cho tui, mấy ông biết
vậy chưa nè...hè?
-
Ối trời, ông Tiều bán củi,
mà còn mua
Tư Rèn
tới 2 cái rựa...Ba
Phi nghĩ bụng.
Trong khi đó Bà Sáu và Sáu
Xe Lôi...lại
áp nhau đổ thừa
hết than là do
Tư Rèn!
Ba Phi...
bèn sửa tướng ngồi, rồi
chầm chậm móc bịt thuốc rê
quấn một điếu bự, bập khói,
tay gãi ót, trầm ngâm,
coi bộ...suy tính chuyện gì
dử lắm...
Sau đó, như “biết được”
chuyện gì
rồi,
Ba Phi
bổng vổ đùi cái bốp,
nói:
-
Thôi rồi...cái điệu
nầy…ý cha cha...Bác
Ba Phi bỏ lửng câu nói.
-
Sao...???>>>Bác Ba?
Có chuyện gì hôn?!
-
Tao nghi nghi, hỏng
lẻ chuyện đời…là vậy, sao
ta?! Bác Ba Phi lên tiếng.
-
Nghi nghi??? Mà nghi
cái gì? Ba Phi nói liền:
-
Ông Tiều mua Tư Rèn
một lần tới hai cái rựa
hả,
như vậy thì đúng rồi...
-
..??!!..o))) ...Thầy
ai cũng im ru, Ba Phi nói:
-
Thằng Tư Rèn...>>>quỉ
thần ơi<<<vậy
là nó, nó...nó nói đúng
phóc!
-
Chuyện gì mà...tới
Bác Ba Phi, cũng phải nói
láp dáp nghe bí mật quá vậy?
-
Chuyện nầy nghe xong,
coi như... hỏng nghe, tui
mới dám nói!
-
Gì vậy chờiii????
-
Thằng Tư Rèn nó hâm
tui, nó sẻ…mần thịt tui, nếu
tui xì ra chuyện nầy!
-
Tui nghe, hỏng
xì...vậy Bác Ba, nói nghe
coi,
tui
hồi hộp quá…Sáu Đực nói.
-
Tao nói sơ thôi, còn
lại, mầy tự hiểu nhe Sáu
Đực…
-
Nói lẹ đi mà! Sáu Đực
hối.
-
Tuần trước, tao tới
lò,
thấy thằng Tư đang rèn miếng
sắt dài dài...
-
Ối trời! Tưởng
gì...nó rèn dao đó, khổ quá
nha!
Bác Ba Phi nói:
-
Hỏng phải, ý tao muốn
nói là nó rèn cái gì đó…chớ
hỏng phải dao!
-
Trời...tui khổ nửa
rồi...nó không rèn dao thì
rèn
cuốc,
hỏng
cuốc thì rựa...
-
...???...í
í...?<?>?...hỏng
phải dao-cuốc-rựa đâu. Ba
Phi trả lời chắc lọi.
-
Hỏng lẻ nó Rèn
Kiếm...hả trời, mô phật!!!Sáu
Đực nói sốc hong.
-
...(((<>)))...<<<...?!...nó
mà biết rèn kiếm...?>?!!!Bà
Sáu hồ nghi.
-
Ừ ừ...tao nghi
là nó
rèn kiếm...mới thấy mồ
tổ...nha Sáu Xe Lôi!
-
Thằng Tư Rèn trời ơi
đó mà bày đặt rèn kiếm...í
ẹ…Bà Sáu chê.
-
…ờ ờ…coi chừng đó,
cái đó, đó…Ba Phi muốn ngọng
luôn, nói khỏng ra lời.
-
Thằng Tư rèn kiếm
hả...má ơi. Bà Sáu hỏi
luôn:
Nó rèn kiếm tế tổ nó hả?
Bây giờ Bác Ba Phi...mới
bình tỉnh nói:
-
Tui tới, lúc nó đang
đập miếng sắt>>>Nó nói trong
truyện tàu có tay thợ rèn,
rèn cặp kiếm thiên,
rèn
xong một cây, còn một cây
kiếm đang rèn...thì hết
than, bà vợ thương chồng,
liền
nhảy vô lò hy sanh tánh
mệnh...để
làm củi chụm lò...
-
Nó muốn nói tới hai
cây kiếm Can Tương – Mạc Da
trong truyện tàu?
-
...?!?!...chắc
vậy...
Cả quán im re, trong đầu ai
cũng đặt dấu hỏi, dấu than
hay trề miệng...coi bộ khi
dể Tư Rèn dử lắm!!! Hỏng
thôi thì cũng nghĩ chắc Bác
Ba Phi nói dóc.
Bác Ba Phi thấy «tình cảnh»
như vậy...nên biết hết và
nhân đó, phải kể chuyện Tư
Rèn Rèn Kiếm
Báu
cho Sáu Đực, Hai Hùm và bà
Sáu Mập...biết mùi:
-
Bửa đó, tao hỏi nó,
mầy tính rèn cái gì đây Tư
Rèn? Nó trả lời:
-
Rèn Kiếm
Báu...
-
Rèn xong chưa mậy?!Tư
Rèn nói:
-
Tui đương rèn, nhè
hết than, tui bực quá>>>ý
cha cha…nếu tui có vợ...
-
...?!...nếu mầy có vợ
thì sao, nói tao nghe thử?
Tao hỏi nó như vậy, nó nói:
-
Nếu có vợ, thì tui
bắt con vợ, tui...quăng vô
lò...(?!)
-
Tời tời...><><>?>>!!!Thấy
Sáu Xe Lôi tá hỏa, Ba Phi
chêm vô:
-
Tao hết hồn nghe Sáu
Đực...
-
...thằng
Tư sanh tật rồi! Hai Hùm nói
vậy. Ba Phi nói tiếp:
-
Thằng Tư Rèn nói cái
nầy, tao nghe, tao lạnh
xương sống
luôn...
-
Nó nói sao???
-
Hay là tui thộp cổ,
bắt bà Sáu mập…bỏ vô lò như
trong truyện tàu...
-
Trời đất cơi...ê
ê...Bà Sáu Mập xanh hồn. Ba
Phi nói tiếp:
-
Mầy bắt bà Sáu
Mập
bằng cách nào? Nó nói, nó
sẻ...nan nỉ cho bà Sáu đồng
ý.
-
Nếu bà Sáu hỏng chịu?
-
Thì chính Tư Rèn nầy
ra tay!
-
Nhưng bả mập ù, mầy
ốm nhom?
-
Khỏi lo, tui có kế
sách...để
dụ Bà Sáu!
Bà Sáu mập chủ quán cháo,
nghe vậy hồn vía lên mây
xanh, giận rung, hét:
-
Trời đất ơi! Thằng Tư
Rèn tận số rồi!
Thấy bà Sáu mất hồn, Sáu Đực
tới luôn:
-
Nó đốt Bà Sáu để rèn
kiếm, nó có tính đặt tên cây
kiếm hong đó...hí hí.
Sáu Đực hỏi Ba Phi mà con
mắt cứ dòm Bà Sáu lom lom.
Ba Phi nói:
-
Có luôn>>>nó nói, nó
đặt tên cây kiếm đó là: Ù Nu
Quái Kiếm.
-
Trời trời...ý là
nó
chê tao mập
ù nu
chớ gì...cha chả...Ba
Phi nói tiếp:
-
Tao thấy không ổn
đó Tư,
vì mầy “rèn“ bả rồi,
ai nấu cháo mình ăn, ai pha
cà phê mình uống, vả
lại...bả mập, mầy đốt bả tốn
than lắm...
-
Hí hí...cám ơn. Bà
Sáu mừng quýnh. Ba Phi nói
tiếp:
-
Tao nói cái nầy, mầy đừng
buồn tao nghe Sáu Đực…
-
Nói gì mà tui buồn?!
-
Tao lở miệng nói: Vầy
đi Tư Rèn, mầy bắt thằng Đực
bỏ vô lò...rất tốt, vì thằng
mắc dịch đó ốm nhom, đốt nó
ít tốn than...
-
...???...Cái
cái...%^$#<<<t....>>>?!Oooo.....nh0m...???!!!
(tui mà ó-nhom)
-
Tao xúi nó xong, tao
giựt mình nghe Sáu Đực…Sáu
Đực hét:
-
Bác Ba Phi...xúi Tư
Rèn mần thịt Sáu Đực hả, dám
hong,
nó
dám hong
ta?
Sáu Đực
vừa
nói,
vừa
vén tay áo, gồng cườm tay
cho
“con chuột“ chạy lên chạy
xuống cuồn cuộn, rồi vén
quần để lòi bắp đùi, bàn
cẳng vừa gòng vừa ngo ngoe,
cục thịt nạc ở ống huyễn
nhúc nhích, giựt giựt phát
ghê,
thấy
Sáu Đực biểu diển thân thể
lực sỉ như vậy thì Tư Rèn
làm sao…thộp cổ được, hả
trời???
Bởi vậy, Ba Phi nói với Sáu
Đực:
-
Tao biết mầy thịt thà
như lực sỉ, tao sợ thằng Tư
Rèn làm không lại
mầy,
nên tao xúi Tư Rèn bắt ông
thầy bùa Sáu Hên…để bỏ vô lò!
-
Khửa khửa khửa…kể
tiếp coi...
-
Tao nói ông Hên ốm
nhom lại có ngãi, nên rèn
kiếm thì linh thiên vô kể.
Vậy mà thằng Tư Rèn hỏng
chịu…
-
Sao vậy?
-
Nó sợ thầy
bùa
Sáu Hên...gòng bể lò than!!!
-
Trời trời!!! Ba Phi
nói tiếp:
-
Thôi giờ vầy>>>mầy
bắt thằng Hùm cho rồi! Hai
Hùm nghe xong, la làng:
-
Má ơi...sao xúi Tư
Rèn bắt tui...kỳ vậy chớ?!
Ba Phi nói:
-
Nhưng Tư Rèn hỏng
chịu...
-
Hehehe...sao vậy
cà??? Hai Hùm khoái tỉ. Ba
Phi nói luôn:
-
Thằng Tư nói bắt chú
Hai...thì ai hớt tóc cho
nó...
-
Vậy là...trớt
quớt>>><<<!!!
-
Sau cùng, tao biểu nó
rèn rựa cho...khỏi bị rối!!!
-
Tư Rèn chịu hôn?
-
Chịu liền...>>>???
-
Tao nói thêm, mầy rèn
rựa, vậy mầy có tính...tha
Sáu Đực hôn, hả Tư?
-
Hỏng tha.
-
Hỏng tha thì mầy làm
gì Sáu Đực?
-
Tui lấy tên anh Sáu
Xe Lôi...đặt cho cái rựa bữu
bối của tui.
-
Là sao??? Sáu Đực
hỏi, Ba Phi nói:
-
Thằng Tư
Rèn
nói là>>>Sáu
Xe Lôi là Sáu Đực...hí
hí...thì tên cái rựa phải có
hán nôm như vầy: Lục - Xa –
Lôi –
Đực - Rựa...cho sát
nghĩa.
-
Trời trời...tên tui
nghe xấu quắc...huhu!!!
-
Nó đặt tên, tao nghe
tên mầy xấu đau xấu đớn gì
đâu á...hí hí...Ba Phi nói.
-
...>>>tên gì nghe
muốn ói...>>>Bà Sáu đế vô.
-
Trời ơi là trời! Cái
thằng tận số rồi!
-
Bởi vậy, tao thấy
không ổn, tao
bèn
bàn ra, nó nín thinh, tao
về…
-
Hết chuyện?
-
Còn nha mậy...
-
Kể tiếp nghe coi...
-
Bửa
sau, nó nhờ tao bắt một mớ
chuột
để nó làm “công chuyện“!
-
Nó tính...rô ti thịt
chuột ăn với cơm mà nói làm
công chuyện,
chớ gì, biết mà?!
-
Tao đem cho nó hai
con chuột xạ mỏ nhọn, hôi
rình, thì làm sao mà ăn?
-
Sao Bác Ba không bẩy
chuột lắc mà bẩy chuột xạ?
-
Hên xui con cui mổ,
thứ nào vô bẩy là tao hốt…
-
Rồi nó làm gì với con
chuột xạ hôi rình đó?
-
Nó đốt chuột...lấy
than,
để rèn rựa!
-
Trời!!! Rèn rựa với
con chuột xạ??? Bác Ba Phi
nói:
-
Nó nói nó ”nghiên cú“
rồi, hể có máu là rèn được
“rựa thiên“. Không mần thịt
được ai,
thì nó chơi chuột cho khỏi
mang tiếng
bất nhân!
-
Úi chời chời, tui mô
phật nó luôn...
-
Con chuột nhỏ xí,
vậy mà
nó
vét sạch than ông Tiều...đó
Sáu Đực!!!
Bà Sáu Mập nghe thằng
Tư...không bắt bả mần thịt
để rèn, Bà Sáu hỏi tới tới:
-
…nó bắt chuột…nó rèn
rựa ra sao,
kể nghe coi…Ba
Phi kể:
-
Nó đốt con
chuột
thành than, nó cho miếng sắt
vô lò,
rồi trộn than củi lẩn với
than chuột, nó thổi ống bể,
rồi đập thành cái rựa, nó
đem ra sau nhà chặt thử vô
cây chuối con...cây chuối
đứt ngọt, nó mừng quá xá,
thằng Tư Rèn nói,
đây là
“của
gia bảo“ để gia truyền, nó
nhứt định không bán, nó tính
rèn hai cái
rựa
cho đủ cặp “âm dương“...vậy
rựa
mới linh…
-
Là sao gọi là Âm
Dương???
-
Cái rựa nó rèn ban
ngày, nó cho là dương, còn
cái rèn lúc nửa đêm, đó là
âm.
-
Ối chời...hehehe...
-
Rèn xong nó kêu tao với ông
thầy bùa Hên tới nhậu một
chầu say bí tỉ! Nó gọi chầu
nhậu đó là…chầu rửa rựa!
Giống như mua xe mới: Nhậu
rửa xe ấy mà!
-
Tư Rèn chơi điệu nghệ
giang hồ quá he…
-
Lúc hai thằng tao say
khật khừ,
rồi
nó nhờ
thầy Hên đặt
tên cho cặp rựa đó, tên phải
kêu nghe sướng lổ tai, tao
nói muốn vậy thì dùng chử
Nho, nó nói nó truy tầm
trong cuốn Tam Thiên Tự chử
Rựa không có dịch ra chử Nho…mới
thắc họng!!!
-
Rồi sao???Tao
nói:
-
Nếu
đặt tên Rựa Chuột thì ẹ quá!
-
Cha cha…
-
Bởi vậy, lở ăn nhậu
rồi, ông Hên đặt là Tữu Rựa,
nó hỏng chịu, bàn cải đã đời
nó đồng ý với tên: Bách Thử
Lưu Linh Rựa...
-
Úi chà chà...cái tên
nghe «kêu» thiệt nhen...
-
Rồi sau đó?
-
Ông Chín tới mua rựa,
nó khoe mới rèn cặp rựa bảo
bối Bách Thử Lưu Linh Rựa,
nó nói
rựa nầy chỉ để làm của “gia
bảo lưu truyền trong dòng
tộc“ mà thôi!
-
...hehehe...trời
trời...Ba
Phi nói tiếp:
-
Nó còn nói
là
ông Tiều...năn nỉ mua rựa nó
muốn gảy lưỡi…
-
Sao ông Tiều nan nỉ
mua rựa dử vậy?!
-
Vì ổng cần rựa gấp...
-
Rồi ông
Chín
có mua hong?
-
Thằng Tư Rèn
nói>>>mua thì không bán, mà
“nài”
thì được!
-
Rối chuyện!
-
Ông Chín làm gì với
cặp bửu-bối Bách Thử Lưu
Linh Rựa?
-
Ổng chẻ củi bán cho
Bà Sáu!!!
-
Thiệt vậy hả...?!
-
Củi ướt, khói bay
ngợp quán đây nè!!!
-
Tời ơi tời!!!
-
...hí hí...
-
...?!...