Bác Ba Phi có cái tật lớn, hỏng bỏ, đó là
tật ‘tiếc của‘...
Như đôi dép 2 quay (dép lào) mòn mỏng dánh
như dao cạo râu...vẩn còn mang!
Cái nón nỉ củ mèm gọi là ‘nón da bành’ hay
còn gọi ‘nón bù hụp’...cứ đội hoài mặc dù
trong nhà có cái nón nỉ mới...do bà xả mua
về treo gốc cột từ lâu!!!
Và rồi, ổng còn hay đội cái nón lá củ mèm mà
còn...lủng, để đi từ làng trên tới xóm dưới,
nên Bác Ba Gái dòm...cái cảnh đó, thấy nó có
vẻ nghèo khó gì đâu á...
Vì vậy, khi Ba Phi đội cái nón lá rách, thì
luôn luôn...có 2 câu thoại sau đây:
- Sao đội cái nón lá rách hoài vậy ông?
- Đồ cổ đó bà...
Đội nón rách bị bà xả nhằn riết riết, Bác Ba
Phi mới chịu đi mua nón lá mới...
Nhưng mà khi đi mua cái nón lá mới, ổng hỏng
chịu bỏ nón củ ở nhà, ổng lại đội cái nón lá
củ tới tiệm chạp-phô của lảo Chín Tiều để
mua cái nón mới…!!!
(mấy câu văn bên trên, viết...quá lòng vòng)
Nghĩ cũng…kỳ, là người bán, ai mua gì thì cứ
bán, nhưng bửa nay, ông Chín Tiều
lại…phát–thinh coi tới coi lui cái nón lá củ
của Ba Phi, rồi...bèn thắc mắc tùm lum.
Ông Tiều cầm cái nón lá củ xì, dòm thấy bể
một lổ tròn lớn hơn bàn tay, nói trỏng:
- Chà chà! Cái lổ lày lủng...xém óc o…
- Rồi sao…???
- …ây da da…ló lủng xuống chút xí là ông Ba
Phi...ngủm củ lẻo dzồi!
- Xời…?!
- Chắc có cái-gì-lớn tọt vô…sao nón lủng
chòn vo?!
Mặc cho ông Tiều nói tía lia, Bác Ba Phi im
re, lo lựa chồng nón lá mới...
Trong khi đó, lảo Chín Tiều lại…âm thầm cầm
nón lá củ đi ra ngoài sân, rồi đưa nón lên
trời, xoay tới xoay lui một rồi, rồi lại dòm
kỷ cái lổ tròn tròn...hít hà:
- Ây da…cái lổ lày, ló bụp xuống…chắc sụp mỏ
ác Ba Phi quá...
Ba Phi thấy ông Tiều sao hôm nay sanh
tật…nói dai, nghĩ thầm:
- …ông cố…tự dưng nhiều chuyện, chắc muốn
nghe…cái gì đây nha...
Ba Phi móc ra đãi thuốc rê, quấn một điếu
bự, bập tới tấp…cho xì khói, rồi nói:
- Sao thắc mắc hoài vậy ông???
- Thì thấy lạ lạ...hỏi chơi...
Ông Chín Tiều tiếp tục dòm vô cái lổ lủng
nửa, tỏ vẻ...hỏng hiểu tại sao nó lủng!!!
Cứ cái điệu dòm miết như vầy, thì phải (#$)
giải thích cho rỏ...chớ biết sao giờ nè.
- Tại sao nón lủng một lổ...nói coi...Lảo
Tiều nói nửa.
- Cũng vì ‘cái lổ đó’ mà tui với thằng Sáu
Đực thiếu điều bỏ mạng đó!
- ...ay da da...chiện gì vậy chú Ba, nói
thiệt nghe coi, đừng dấu tui...
- Bửa hổm tui với thằng Đực tập cày cặp trâu
tơ của nó, vừa mới “thả vạc” cày mấy đường.
Cặp trâu...tự nhiên khựng lại không chịu
đi...
Ông Tiều cũng tỏ ra ta đây biết chuyện cày
bừa:
- Trâu mới tập, thằng Đực phải dắt nó mới
chịu đi chớ?
- Ừ, thằng Đực kéo đi, bổng hai con trâu
nhảy lên chòm dựng!
- Cái gì vậy mậy?
- Cặp trâu thấy cọp trong lùm cây chớ gì nà!
- ...??!!...Ý…<><> ???
- Con cọp nhẹ nhàng bước ra, hai con trâu
liền “nạy” gảy lọi cái ách cày, 2 con râu
liền ghìm đầu thủ thế!!!
- Úi chà…có thiệt hả ???
- Tui…chết điếng! Hai con trâu hè nhau bay
thẳng tới con cọp...
- Nó không sợ cọp hả?
- Trâu này là trâu cổ đâu có ngán ai?
- Rồi sao…nói nghe.
- Hai con trâu gài cọp vô giửa, cọp thụt lùi
dựa gốc bần thủ thế…
- Cọp thủ thế...làm sao?!
- Cọp ngồi xổm, xòe bộ móng nhọn hoắt, nhe
nanh...khè thấy nghê!
- Ay dà !!! dzồi sau đó?
- Tui la một tiếng lớn, hai con trâu phóng
thẳng vô, cọp hoảng hồn kinh, vọt lên trời,
thoát vòng vây...bay ra ngoài.
- …>>>… ???
- Ác nổi, cọp phóng lên, nhè...nhễu qua chổ
tui đứng, thế mới ngặt tui chớ!
- Úy mèn…??!!
- Hoảng quá, tui rút đại cái bắp cày…
- Công nhận Ba Phi dử thiệt…
- Tui me…cái bụng con cọp…
- Chú mầy tính đá vô bụng nó hả?!
- Không, tui thụt bắp cày vô bụng nghe
cái…é, con cọp bay xéo qua đọt dừa…
- Úy mèn…
- …nó rơi xuống như con mèo bằng 4 cẳng!!!
- Sau đó…
- Con cọp quay đầu về phía tui, bốn cẳng
cào đất sồn sột như chó…
- Còn thằng Sáu Đực?
- Thằng Đực bỏ chạy, máng cẳng vô Trạnh Cày,
té lăng tròn, máu đổ tứ tung!
- Trời đất…cơi!
- Tui vội gở trạnh cày...nắn lại cho phẳng
như cái dỉa, sẳng đà, tui “bêu” một phát
trúng bụng cọp nghe...cái ứ!
-
Chời chời…y như trong kinh…<ó> ???
- Cọp bị bay mất một miếng da bụng…nên co
giò chạy mất!
- Hehehe…
- Nè ông Chín…trớn bay của trạnh cày,
liền...hút cái nón lá nầy bay theo…
- Phải vậy hôn đó ?!!?
Bác Ba Phi, hỏng trả lời, ngon trớn nói
tiếp:
- …cái nón nầy dính vô ngọn bần, nên lủng
một lổ, cái lổ nầy nè...ông thấy hôn?
- …cái lổ nầy hả ???…+>>>
- Ừ...nó đó ông…(?!)
Ông Tiều bất chợt dòm lại cái lổ trên cái
nón, ông Chín nheo nheo một con mắt dòm vô
cái lổ lần nửa, rồi hỏng hiểu sao, ổng bỏ
nón xuống đất...rồi ngó lên trời...
Bác Ba Phi thấy vậy...cũng hơi bị nhột, rồi
cũng im ru luôn...
Lúc nầy, mặt trời lên rồi mà không gian...có
vẻ lạnh ngắt, tứ bề vắng lặng êm đềm...
Và trong bụng ông Chín Tiều nghi là Ba Phi
nói dóc, nên ổng đang tìm cách nói làm sao
cho Ba Phi...hết hồn mới hả dạ...Sau khi
tằng hắng hai ba lần...
Bất chợt ông Chín Tiều nói một câu...tắt
ngang, câu nói nầy hỏng ăn nhậu gì tới
chuyện cái nón rách:
- ...hé hé...nếu có ngộ, ngộ bóp cổ con cọp
này…bằng một tay!!!
- Ông dám bóp cổ con cọp...ê ê...tính nói
dóc hả???
- Nè...ông cố của...bà tổ cố của ông lội
ngộ...ở gần nhà Vỏ Tòng mà...
- Vỏ Tòng Đả Hổ?
- Nó ló! Võ Tòng ló ló...
- Khửa khửa khửa...
- Cái gì mà cười...đâm hơi vậy chú
Ba... !!!<>???
- Chà ! chà ! Coi vậy mà ông cũng dóc
tổ...hơn tui…
- Sao là dóc???
- Cái chuyện Vỏ Tòng...
- Chớ lỵ lói có thật đâu…
- Gỉỉỉỉ… ???
- …thằng Sáu Lực ló ghé nhà ngộ hồi lảy, ngộ
thấy cẳng ló còn quyên hà!!!
- Ậy ậy...chuyện này đã xảy ra hồi
năm...ngoái đó ông (?!)
- Ngộ phải xá lị…pa xá hả…Pác Pa Phi???
- Sao vậy… ???
- Pác Pa Phi…lói dóc Pà cố…hehehe…
- Còn ông, ông cố tổ của ông « chỉ ở gần»
nhà Vỏ Tòng…
- …ờ ờ…hì hì...
- Vậy mà ông dám bóp cổ cọp bằng 1 tay, thì
tui...cũng xá ông luôn…
- ...Lị nói dóc giỏi quá...hì hì...
- ... ?> ?>?...
- ...ngộ chỉ...lói «nói dóc sơ sơ» thôi...
- Hỏng dám sơ đâu...
- …sơ sơ mà…
- He he he…
Chàng Hiu
374