Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

   Lý Do... Ế Chồng

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
  
Thằng Tư Rèn, Hai Hùm, Ông Chín Tiều…ngồi ở quán cháo bà Sáu Mập.
Cả đám ngồi nghe bà Chín Tiều nói chuyện đời xưa cả buổi.
Sau cùng, Tư Rèn cho là Bà Chín nói chuyện hây, hây hơn ông Chín nhiều và Tư Rèn, hỏng hiểu sao…đột nhiên khen:
-         Tui nói hỏng phải nịnh, chớ bà Chín…hơi già, mà còn đẹp lảo gớm nhen…
-         Hì hì…<$$$>>>!!!...Bà Chín nghe khen đẹp, mê quá, cười khoái tỉ.
-         …vậy chắc hồi nhỏ bà Chín đẹp lắm??? Tư Rèn lại…thắc mắc.
-         Hồi nhỏ tui đẹp hong ông? Bà hỏi ông Chín Tiều, Ông Chín nói:
-         Bà mà xấu á hả, thì xin lổi nhe, đừng hòng Tiều nầy…mó đó…khà khà…
-         Hì hì…bây giờ ông đi về lo chuyện “tàu“ của ông đi…
-         Tào gì? (Ông Chín nghĩ tới hai tiếng “tào lao“)
-         Ông về rinh hủ tương tàu phơi nắng vô nhà, lót ổ cho con gà tàu đẻ, thay nước cho cặp cá tàu…hể cái gì có tên tàu là làm…Còn tào lao thì…bỏ nhe…
-         Mệt bà quá…tui về nè…
-         Tư Rèn, ổng về rồi, bây giờ mầy muốn tao nói chuyện gì nửa hôn, cứ nói!
-         …thì…ờ ờ…để coi, tui hỏi bà, bà Chín nói được cái gì nè?!
-         Tao có thể nói vanh vách…từ chuyện cây kim tới chiếc…ghe bầu!
-         Bà Chín kể chuyện gì…rùng rợn đi, vậy được hong chú Hai?
-         Thì ờ ờ…để coi…
Hai ông cố…hỏi qua hỏi lại, bà Chín bực mình, nói luôn:
-         Vậy tao kể chuyện của tao...được hong?
-         Chuyện gì???
-         Tụi bây biết tao…là “người gì” hong?
-         … ??!!..=>>?!|+|+)(?)(?)((((oooo…(má ơi, ai biết)
-         Tao kể gốc tích của tao, cho tụi bây…xanh lè luôn…
-         Gì dử vậy?
-         Ông Cố của…ông Sơ tao, là dân tây…chánh cống bà lang trọc…
-         Hả hả…cái…ca…cái cái…>>>>>(!!!)<<<???///….
-         Tao “nghe nói” vầy nè Tư, là ông…cố, của ông sơ tao, có bà con xa gần gì đó với lão “na cái bồ đi ông”…(Napôléon)
-         Ối chà…hehehe…bà con gì mà nghe lộn xộn thiệt nha…
-         …?!...Ông na bồ nầy…hơi lùn, lảo có tật lớn là hay thọt tay vô áo…
-         Hehehe…thò tay vô đó, chi vậy ta…
-    Ai biết nà…nè bây, ai có bà con với vua là…phẻ trong bụng rồi…(?!)
-         Còn bà Sơ, vợ ông Sơ của bà…người gì?
-         Hỏng nghe nói, tao cho qua…
-         Xời…
-         Ông Sơ sanh ông Cố, ông Cố lậy (lậy dấu nặng, nghĩa là “lấy“) bà Cố, bà Cố là người Bombay và ông Nội của bà Cố có nghề…thổi kèn rắn…
-         Cha chả…hí hí…
-         Ông Cố sanh ra ông Nội, vợ ông Nội là dân Mông Cổ…nghe nói phe vợ ông Nội tao có dính dấp gì đó…với “tay tổ“ Thành Cát Tư Hản nhen!
-         Ái chà chà ….hehehe …
-         Ông Đại Hản nầy, dân thời trung cổ nghe tên là…rụng rún hết ráo! Ổng kéo quân quính-giặc tá lả nhe, ổng có cháu nội tên là…Hốt gì đó…
-         …Hốt Tất Liệt …
-         Nè, cho tụi bây hay, tao có máu Khả Hản trong…ngừ, tụi bây liệu hồn!
-         …>>>=))))->->….
-         Lóc chóc, ba trợn, cà giựt cà bật, tao “bụp” một hơi mấy đứa, nghe chưa?!
-         Dạ dạ…Bà Chín “chằn“ quá!
-         Dòng họ gốc tích bà Chín, tụi tui nghe…rối như canh hẹ!
-         Rồi ông Nội sanh ra Ba tao, Ba tao “lậy“ vợ tàu…
-         Vậy bà Chín có gốc tàu rặc ?
-         Không! Tao làm gì…rặc ?!
-         Hỏng có gốc tàu, kỳ vậy…
-         Ba tao lấy vợ lẻ là Má tao, mà Má tao là người Việt của dân Ngũ Quảng chánh hẩu con nai vàng (Ngũ Quảng là Quảng Bình, Quảng Trị, Quảng Nam, Quảng Ngải, Quảng Tín) Vậy tao là người tàu lai…y chan bà ba…Rồi sau đó, trời xui đất khiến, tao lại đi “hốt“ ông Chín Tiều lù khù…của tụi bây!
-         …?>?>?...
-         Lù khù có ông cù độ mạng…đó bây!!!
-         Còn “lù khù vác cái lu” đó là lời của Bác Ba Phi nói, chớ con hỏng dám!
-         Ba Phi nói với tụi bây, tao là…cái lu, bị ông Chín…khù vác, phải hôn?!
-         … O)))ooo=>…. (hết hồn)
-         Hỏng dám vác đâu!
-         Ủa ???...(>?!<)
-         Hồi nhỏ tao đẹp…tàn canh gió lốc, tao đi đâu, ngoái lại dòm sau lưng, tao thấy trai tráng trong xóm…lết theo sau có dây có nhợ, dòm thấy ghê luôn!
-         Còn ông Chín có…lết theo hông?
-         Ông Chín Tiều…là “trưởng ban lết”…mới chết toi tao!
-         … khửa khửa khửa….
-         Tao đi đàng trước, kế ngay sau tao là ông Chín, rồi tới đám thanh niên…
-         Rồi rồi bà Chín…tính sao nè???
-         …tao hơi bị chảnh…nên làm lơ…!!!
-         Ối ối….hehehe…<><>>>>???
-         ….bởi tao cho rằng, tao là giai nhân nghiêng nước nghiêng thùng!!!
-         Tời …tời …%$%$???
-         Tao còn chơi một câu…vô sử luôn: “Liếc lên, mình hỏng bằng ai. Địa xuống, quả tó…hỏng ai giống mình“(?!)
-         Úi chà …hé hé…
-         Đã vậy, tao có tật…chảnh, nên tao tới “băm mí“ mà…còn ế…!!!
-         Băm mí là bị Tía bà…bằm làm mắm?
-         Hỏng phải, băm mí là ba mươi mấy tuổi…còn ế chồng, tao ế nhệ bây ơi…
-         Bà ”đụng” ông Chín lúc nào ???
-         …ừ thì…tao “ống chề” lâu quá, tao hoảng vía, tao quơ tay ra sau lưng…hì hì… là…đụng ngay “ông Chín của tụi bây“, tao túm cổ, tao “tó” ổng luôn, hí hí…
-         Trời đất, ông Chín…đeo sát nút như vậy hả trời?
-         Tụi bây coi: Nếu ổng mắc bận công chuyện thì thôi, chứ quỡn quỡn là ông Chín “dỡ mo cơm ngồi đồng“ trước cổng nhà tao, từ sáng cho tới tối!
-         ….???#$#$???...ý ẹ…
-         Bởi vậy, tao đi, nghe cái sột là y như rằng ông Chín Tiều…lết ngay sau lưng!
-         Ối chời…
-         Vì vậy tao nói, quơ tay ra sau, là…tóm cổ ổng liền, hỏng sẩy mà!!!
-         Quááaáááá…
-         Bà Chín, câu chuyện tới đây là hết?
-         Sao lại hết sớm vậy? Nè, giữa nước Tàu với Ấn có cái đèo Hindukud (?) cao sát vách nhà ông trời, nó cao bảy tám ngàn thước, nghe nói ông Cố hay ông Nội tao gì đó, chiều chiều-buồn buồn, leo lên đèo đó…ngồi hóng mát…(?!)
-         …???...abck,abck,abck…(cà lăm)
-         … ngồi trên đó, khạc đờm, phung ra cục nước miếng, vì nhiệt độ lạnh âm 80, nên nước miếng đặc thành đá, khi rớt xuống, nó hút thêm cục đá khác nên nó bự bằng cái bồ lúa, khi tới đất, nếu…trúng con voi là con voi…xẹp lép!
-         Trời…!!!
-         Tao nghe đồn, có lần, ổng phung nước miếng 8 lần, khi xuống núi thấy… chết sạch…bầy voi 9 con?!
-         Gì 9…???
-         Có con đè lên nhau mà chết…hehehe…
-         Nghe…nháng lửa thiệt…Nháng xanh lè luôn nha!
-         Dân Thành Cát Tư Hản cởi ngựa là…ve kiu, ở đó có loại ngựa không ăn không uống…cả tuần, mà vẫn chạy cả ngàn cây số!
-         Loại ngựa nào mà ghê vậy?
-         Loại Thiên Lý Mã…
-         …?!...>1000<…???
-         Mông Cổ chỉ có đồng cỏ, nên họ nuôi ngựa ngàn trùng, tối ngày chỉ uống sửa ngựa, ăn thịt ngựa, rồi cởi ngựa…cà nhỗng đi chơi mà thôi!
Nghe tới đây, nghĩa là tới chổ “cà nhỗng đi chơi“ thằng Tư khoái chí:
-         Bà Chín nói thiệt chớ ? Chỉ uống sửa, ăn thịt, tuyệt đối không làm gì, chỉ cởi ngựa đi chơi, mà đi…cà nhỗng nữa hả?
-         Đúng rồi!
-         Quá đã…Bà Chín có quen ai ở đó, hay là “rất tiếc“ hết quen?
-         Rất tiếc…chi ậyyyy ???
-         Nghe uống sửa trừ nước, ăn thịt trừ cơm là…tui mê…
-         Tao nói trước…Chỉ tới mùa đông là thích hợp với mầy đó Tư Rèn…
-         Sao vậy?
-         Vì suốt ngày…mầy ngủ một lèo tới sáu tháng, vậy là…hạp với mầy đó.
-         Tui có “phong“ ăn thịt ngựa ngứa lắm…nên hỏng thèm…há há…
-         Vậy mầy qua xứ A Phú Hản, Miến Điện đào ngọc làm giàu?
-         …!!!...(((o)) ???... Thằng Tư hỏng hiểu, nín thinh…Bà Chín tiếp:
-         Hay ra Quãng Nam, suốt ngày…chỉ đi tà tà, rong chơi trong rừng?
-         Làm gì ở trỏng?
-         Ngậm ngãi tìm trầm…
-         Í  ẹ …
Từ nảy giờ Bà Sáu lo làm dưới bếp, nghe tiếng được tiếng mất về chuyện chồng con của bà Chín, bây giờ mới mò lên…nghe tiếp chút xí, rồi hỏi liền:
-         Bà Chín, nghe nói, hồi nhỏ, bà bị “ống chề” phải hôn?(ế chồng)
-         Đúng luôn…Bà Chín hỏng mắc cở gì ráo, nhưng Bà Sáu…hỏng tha, hỏi tiếp:
-         Bà Chín nói tui nghe coi, tại sao bà…bị ế chớ?
-         Vầy nè, có một ông mai, dắt một chàng tới coi mắt tui…
-         Chàng đó ngon lành hôn đó?
-         Ngon con cóc khô…Tui ngoắc chàng ta xuống…bếp, hỏi nhỏ như vầy:
-         Xin lổi, thấy ông anh, tui coi bộ…hỏng êm nhe…
-         Sao gị…cô em nhỏ??? Chàng ta nói với tui như vậy, tui hỏi liền:
-         Vậy chớ ông anh…cân nặng mấy ký lô, nói tui nghe thử…
-         Chưa chi, sao Bà Chín đi hỏi…sức nặng, kỳ vậy ? Bà Sáu không bằng lòng.
-         Kỳ gì? Ông nội đó cao quá cở thợ mộc, chả không nói “mấy ký” mà lại đưa ra năm ngón tay vô mặt tui, ý nói là: Lảo mổ nặng sơ sơ 50 ký, được hong…
-         Nặng vậy…được rồi?
-         Sao lại được? Tui lại hỏi…chiều cao của chả, chả không nói, mà đưa ra 9 ngón tay rồi “phẩy“ trong không khí một cái…
-         Chín ngón rồi…quẹt một cái, hỏng lẻ…cao 9 thước rưỡi???
-         Hỏng phải…ý là chàng ta nói cao 1 thước 95…
-         Trời đất ơi, nặng 50 ký mà cao 1 thước 95 thì…ốm nhách đó nha!
-         Bởi vậy, tui ra sau nhà…chèo ghe đi mất…
-         Hehehe…
-         …nếu là Bà Sáu, thì bà trốn hay ở?!
-         Tui…cắn lưởi tức thì để cho ông Mai đó…biết tay! Rồi sau đó?
-         Tui bị mang tiếng kén chồng, bởi chê cao, chê ốm...
-         …khửa khửa khửa…
-         Rồi cũng ông mai đó, dẩn tới một cha nội, ông mai nói là hơi lùn lùn…
-     Hơi…hơi lùn hôn ? Bà Sáu Mập hỏi phăng tới.
-         …lùn xủn luôn…Bà Chín trả lời liền như vậy. Bà Sáu la trời:
-         Ối trời trời…mộ phật…lùn xủn là lùn mả tử luôn hả!!!
-         Ông trời lùn đó tới, tui lại…ngoắc xuống bếp, thấy tội nghiệp chả, tui hỏi thẳng: Ông Anh cao mấy…tấc tây…
-         Ối chời chời, bà Chín hỏi trắng trợn vậy he…
-         Chớ sao nè…hehehe…tui hỏi chả: Ông anh đừng ngại, tui là dân chơi…cầu bến nọc nè, tui hỏng ngán thằng tây nào, ông anh cho tui biết…tại sao ông lùn???
-         Trời đất ơi…rồi sao, nói nghe…
-         Thằng chả teo gân, im re, tui nạt: Ông cao bao nhiêu? Thằng chả xanh hồn, nói lấp bấp: Tui tui…cái cái…mà hỏng đo, nên hỏng…bi bi…biết!
-         Khửa khửa khửa…
-         Tui lên nhà trên, lấy thước thợ may xuống, ngoắc: Lại đây - lảo lùn riu ríu tới đứng dựa vô cột - tui đo xong, hét ầm liền: Ông cao 1 thước 49 rưỡi, vậy mà đi coi vợ hả…Dẹp!!!
-         Thằng chả sao…?
-         Chả đi te te ra sân, miệng khóc như mưa bất, ông mai rượt theo hỏng kịp…
-         Hehehe…
-         Đó, bà Sáu gặp chàng…lùn mã tử, Bà ưng hay…bỏ đi tám?
-         Cha chả, ngặt quá…
-         Bởi vậy, đâu phải tui kén, phải hôn?(?!###?!)
-         Ờ ờ…
-         Rồi thời gian trôi nửa, đâu cũng…dăm ba năm sau, một ông mai khác, dắt tới  một cha, vì đồn tui hay chê ốm, nên cha nầy, ông mai nói là hơi mập, chả tới, tui cũng ngoắc xuống bếp, mặc cho tía tui nói ngô nói lào gì ở nhà trên, chả thấy tui ngoắc, chả tưởng bở cười mỉm chi cọp, đi xuống ro ro, mặt tươi rói, tưởng đâu tui “chịu đèn“, chả vừa tới bộ ván ăn cơm, tui hét lớn: Ngồi xuống tại đó, nghe chưa, tính…lộn xộn cà chớn hả, chả hết hồn, nín thinh ngồi im re…
-         Bà Chín dử thiệt…
-         Tui làm dử, là do trước đó, chả cười ha hả khoái trá, tưởng bở, tui nói:
-         Ông…nặng bao nhiêu? Chả nói:
-         Hỏi chi lạ…hởi cô em xinh xắn?
-         Hỏi đặng…tui cân ký lô …bán thịt, chớ chi?
-         Hì hì…
-         Ông Anh hỏng nặng…trên một tạ, là tui làm…con ông anh, bảo đảm nặng hơn con heo…nọc của bà Tám Ểnh…
-         Rồi sao???
-         Mặt chả xanh lè, hỏng biết do giận tui hay…do sợ tui mần thịt?
-         Bà Chín dử thiệt…nói tiếp coi…
-         Tui la tiếp: con  người gì đâu mà cười hô hố, cái bụng chang bang, cái đầu sói sọi, răng cỏ hút thuốc khói đóng đen hu, đã vậy, cẳng còn đi vòng kiền, bàn chưn đi bẹt cà na hột chử bát, giống y cha Sẹt-Lô, đít…beo ngắt, lổ mủi bự như trâu, ông anh thuộc bộ lùn–mã-tử, đồ hột mít, muốn tui luộc hôn, hử?!
-         Ông nội đó chắc de sớm?
-         Chưa đâu, chả còn ngồi lỳ, tui vội chồm tới lấy con dao phay, liết lưởi dao vô gốc bếp cái xẹt, chả xanh hồn bay xa sân, chạy thẳng ra cổng, tóc ót dựng dứng, rớt dép, bỏ chạy luôn…ông mai bay theo muốn bắn khói…
-         Ối chời chời…Chị Chín dử như chằn!!!
-         Khà khà khà…
-         Rồi sau đó…
-         …tui ế nhệ luôn…
-         Khửa khửa khửa…
-         …?!...


                                   
Chàng Hiu 374

     

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341