Hôm nay tôi viết thư gửi bạn Những đồng môn An Lộc thưở nào Chúng ta là những người tâm giao Nếu không là Bá Nha-Tử Kỳ Cũng ngồi cùng chiếu với Lưu B́nh-Dương Lễ.
Này bạn, Những người sanh lầm thế kỷ Dâng tuổi xuân xanh cho những cuồng vọng điên rồ Xa xôi từ Trung Cộng, Liên Xô Đưa dân tộc đến bờ tuyệt vọng. Chúng ta dấn thân chắn sóng be bờ Mong một cơi thanh b́nh thạnh trị.
Ngờ đâu, Vận nuớc suy vy Toàn dân đồ thán! Chúng ta thất tán Nội ngoại chia ĺa. Nay nhớ lại c̣n chi, C̣n lại chân t́nh bằng hữu!
Chúng ta, con số 7- Thất Hiền Nằm trong con số 3-Thiên Địa Nhân Tôi quư bạn đă hy sinh Nào Lộc Độc Cước Đại Hiệp! Nào Hiệp-Thụy "Moshe Dayan" Ḱa Hùng "Kha Trấn Ác" Bao nhiêu bằng hữu thất lạc? Bao nhiều người đă ra đi? Nhân sanh "Thất Thập Cổ Lai Hy" Chúng ta gần bên bờ sanh tử Thế sự biển hóa nương dâu Thương nhau bây giờ là quư.
Gửi bạn mấy lời Nâng chung tri kỷ
Bángiùi Tháng 6 Cali, bên bờ Tây Thái B́nh Dương
Bốn Mươi
Năm Sau
Hai Mươi chàng, ta đếm đủ hai
mươi
Con số đong đưa một phần ba đời người
Hai mươi năm đầu tương lai chưa biêt
Dẫu thua thiệt cũng c̣n được vài mươi.
Đến tuổi sáu mươi ta vẫn nh́n ra bạn
Những con người kinh qua bốn mươi năm
Được mất hơn thua nào sá kể,
Cổ lai chinh chiến mấy ai về!
Chinh nhân hề! Chinh nhân!
Cái chết nhẹ như lông hồng
Tổ quốc hề! Tổ quốc!
Ta đă trả nợ núi sông.
Năm con Rồng, trai Nhâm nữ Quư
Đời bước vào lục thập trí tri
Ta nh́n ra bạn, những chàng trai ngày đó,
Cuộc vuông tṛn c̣n lại chút nghĩa chút ngh́
Thương nhau c̣n hơn ruột thịt
Thằng đui cơng thằng què
C̣n đôi mắt, c̣n đôi chân hai ta là một.
Những nàng dâu bốn bảy một ơi!
Quư phu nhận hữu phước
Giàu sang, phú quư sá chi
T́nh chồng nghĩa vợ có cách nào đong đếm?
Ta thấy Nhă, Thành, Hiệp đứng trong hàng
Ta lại nhớ Hùng dù, Kế nhí, Thụy, Ngân Biệt Động
Trí nhớ chợt quắc queo
Nghĩ về Nguyễn Văn Cúc bỏ thây Long Khánh
Nhớ Thịnh đen Định Quán, Phương Lâm
Nhớ Phạm Lê Phong
Nhớ Tiệp, Nhớ Phà, nhớ tất cả,
Nhớ trái lựu đạn nổ ở Bảy Hiền
Nhớ Bốn Bảy Một chết ở cầu Sài G̣n, Xa Lộ
Giờ thứ hai mươi lăm.
Đất nước rơi vào cơn Hồng Thủy!
Lần đầu gặp lại nhau ở Thủ đô nước Mỹ
Đọc tên 63 anh em giả từ vũ khí, nghẹn ngào;
Và c̣n bao nhiêu bạn hy sinh ...nơi nao?
Cho ta sống!
Và làm ǵ cho hết nửa đời sau?
Người ta "Ôn Cố Tri Tân"
C̣n ta "Ôn Cố" để thấy gần
Rờ bằng mắt, đếm bằng lời, cảm bằng da thịt
Mỗi ngày được nh́n, được thấy anh em
Bốn mươi năm sau ta c̣n lại những ǵ?
T́nh bạn.
Rất gần.
Bángiùi
Cảm nhận tiệc tân niên Sàig̣n
Nỗi nhớ mênh mang
ác bạn ơi, cho tao kêu là mày 1 tiếng
Chỗ t́nh thân bốn mươi năm
nước mắt tao rơi khi nh́n lại anh em
Đứa ốm đứa mập cùng về hội ngộ
Có bao giờ mày để ư
Tên những bạn ḿnh là duyên tiền định
Thử đếm lại xem là một bài thơ
Này nhé, xin mày cho tao đọc.
Muốn nên người cần có Học
Muốn thành công phài có Sức, Khoẻ
mày ơi
Mọi chuyện ai cũng mong B́nh, Yên
tất cả trên đời
Dù ai có đánh đông đẹp bắc
Không có Tài thà nát với cỏ cây
Hăy nhớ: Danh, Chính, Ngôn, Thuận
đă định tại sách trời
Và phải có ḷng Hiệp, Nghĩa, Tốt, Tươi
c̣n cần thêm Ngọc, Ẩn, Nhơn, Ḥa.
Sống trên đời mà cậy chi tài
Tâm, Phải, Hiền, mới đáng Trọng.
Cũng cần có: Châu, Long, Sơn, Dĩnh
Muốn được Vinh, Quang tột đỉnh
Người cần có Hùng, Dũng đối với
cuộc đời
Là muốn Nên người phải biết tiên Liệu
Có Anh, Hào góp mặt với người
Cũng cần Phải, Có, Liêm, Cang, Cát,
Chánh
Không gặp Thời ta
Ẩn mà
Chơi
Giữ Khiêm, Cung, Kế, Lư, Lượng, Lựu,
Minh
Đó là lúc "hối tàng nơi bồng tất"
Phát, Huy, Nhân, Nhất, Nhật, Nguyên,
Ngân
Gặp hội ta Phà, Thế, Giáo, một
vài câu Thanh, Nghị.
Đă mang Danh là
Sĩ
Đừng quên đạo lư tổ tiên
Nhớ Hoài lời dặn Tổ Quốc lâm
nguy
Giữ lấy Sâm, Rung, Quí, Tá
Hải, Phát, Sinh, Sơn, Tạo, Thân
Thiện, Thế, Thi, Thịnh, Thọ
Cuộc đời nào ai rơ
Quá khứ, hiện tại, tương lai
Hăy biết chúng ta là những chàng trai
Anh, Tài, Tuấn, Tú
Gồm đủ Văn, Vơ, Thụy, Toàn, Tài
Tiến, Tính, T́nh, Toàn, Măo, Trí
“Bất Khà Tư Ngh́”
An Lộc Bốn Bảy Mốt
Xứng đáng là con dân nướcViệt… Bángiùi
( Chữ Xanh: tên của các bạn trong Khóa 4/71 An-Lộc )
Xin lỗi ḿnh
Em,
Anh ră rời thân xác.
V́ thức trắng ba đêm.
Trong màu hồng của rượu.
Cùng tiếng thét êm đềm.
Nhưng vở tung kư ức.
Em biết không,
Anh đă viết hoa chữ BẠN trong trái tim ḿnh.
Là dấu ấn sau cùng trong cuộc sống.
Thằng cụt chân, thằng một mắt, thằng râu dài,
Thằng tóc trắng như mây, thằng tránh bụi trần trong cửa Phật...
Ngoài sáu mươi mà mầy tao tá lả.
BẠN anh đó vẫn sừng sững hiên ngang như núi.
Anh muốn là cây cỏ để cho dáng núi có hương thơm.
Người ta nhớ núi và yêu hoa bên núi.
Hoa có tàn nhưng núi vẩn hiên ngang.
Em trách anh, em gọi phone hoài sao không thấy bắt.
Em text message," Gặp BẠN bè rồi quên cả vợ con".
Thôi mà em, ḿnh bên nhau đi suốt cả cuộc đường.
Mà tụi nó, trời ơi, BẠN anh,
365 ngày mới có được một, nha em.
Anh viết bài thơ này như là một nụ hôn tạ lỗi.
Để nghe em: "Gớm! Chỉ biết BẠN mà thôi."